“Mẹ ơi, có phải bàn tay gầy gầy xương xương này đã cho con cuộc đời? Có phải gò má cao cao kia cho con hạnh phúc? Mẹ ơi, có phải khuôn mặt rám nắng chứa nụ cười thân thương ấy cho con tình thương..."
Hôm ấy, tôi học khuya. Mẹ đi ngủ trước. Trước khi đi ngủ, mẹ dặn tôi: “Con học nhanh lên rồi đi ngủ, mai phải đi học sớm đấy!”. Đó là câu mẹ thường nói với tôi trước khi đi ngủ. Mẹ tôi bảo: “Mẹ sẽ dặn con mãi như thế cho đến khi nào con tốt nghiệp đại học mới thôi!”
Mẹ đã ngủ. Mẹ vẫn ngủ như mọi ngày, nhưng sao hôm nay khác quá. Tôi thẫn thờ ngắm mẹ. Chưa bao giờ tôi nhìn mẹ kĩ như hôm nay. Tôi chợt nhận ra một điều mà trước giờ tôi không hề thấy. Ở mẹ, toát lên một nét đẹp lạ kì- một nét đẹp không phô trương, một nét đẹp không vương giả, giàu sang, một nét đẹp không son phấn cầu kì mà là một nét đẹp tần tảo, sớm khuya làm lụng của người phụ nữ lao động chân tay. Tôi ngắm bàn tay mẹ, nụ cười mẹ, gò má mẹ, khuôn mặt mẹ, đôi mắt đang lim dim ngủ và mái đầu điểm trắng. Mẹ ơi, con muốn nói với mẹ thật nhiều, con muốn nói với mẹ rằng: “Con yêu mẹ nhiều lắm”. Con yêu đôi bàn tay mẹ, con yêu nụ cười mẹ, yêu gò má mẹ, ánh mắt mẹ, mái đầu mẹ. Con thầm hỏi: “Mẹ ơi, có phải bàn tay gầy gầy xương xương này đã cho con cuộc đời? Có phải gò má cao cao kia cho con hạnh phúc? Mẹ ơi, có phải khuôn mặt rám nắng chứa nụ cười thân thương ấy cho con tình thương và để rồi con biết yêu thương mọi người? Mẹ ơi, có phải mái đầu dần bạc theo thời gian của mẹ đã trao cho con tâm hồn, cho con sức sống, cho con thấu rõ nỗi vất vả của bao người dân lao động, cho con biết trân trọng từng khoảnh khắc thời gian đã qua và biết đón chào tương lai mới?”. Mẹ ơi, thật lạ mẹ nhỉ! Mẹ đã nuôi con bằng dòng sữa ngọt ngào, mẹ đã dạy con bằng lời ru ấm áp:
Con ong làm mật yêu hoa
Con cá bơi yêu nước, con chim ca yêu trời
Con người muốn sống con ơi
Phải yêu đồng chí, yêu người anh em
(Tố Hữu)
Con nhớ hồi bé, mẹ thường ru con ngủ và kể chuyện cho con nghe. Mẹ đọc truyện “Sự tích hoa cúc” cho con và dặn con: “Con phải ngoan và hiếu thảo như cô bé trong truyện nhé!”. Con gật đầu và cười thật tươi. Và bây giờ, nếu mẹ dặn con như thế con cũng sẽ gật đầu và cười thật tươi.
Mẹ nhỉ, thấm thoắt thời gian dần trôi. Giờ đây, con đã là một cô bé học sinh lớp bảy rồi đấy. Con nhớ mỗi lần con mang bài kiểm tra điểm tốt về nhà, mẹ cười thật tươi và khen con. Con cũng không quên những lần mang bài kiểm tra điểm kém về nhà, mẹ không nói gì nhưng con biết mẹ buồn lắm. Con nhớ như in lần con mang về một điểm bốn môn Hình học cho mẹ kí, mẹ đã mắng con, con rất hối hận và khóc mãi cho đến khuya, mẹ mới kí cho con.
Con nhớ năm con lên năm tuổi, mỗi buổi tối đi ngủ con đều quạt nhẹ và đọc cho mẹ nghe bài thơ con thích. Con muốn quạt cho mẹ thật lâu, đến khuya thì thôi nhưng mẹ đánh nhẹ vào lưng con bắt con đi ngủ và khi ngủ với bà, con lại hát cho bà nghe bài hát con thuộc. Con đã hát cho đến khi nào hết bài hát con thuộc thì thôi. Buồn cười thật, mẹ nhỉ?
Con không quên, trước ngày khai giảng đầu tiên của con, mẹ dặn con thật nhiều. Mẹ dặn con: “Đến lớp phải chăm chú nghe giảng, vâng lời thầy cô”. Và đêm đó, chắc mẹ cũng thức khuya trằn trọc y như người mẹ trong bài “ Cổng trường mở ra” mà con vừa được học.
Con mỉm cười lặng lẽ khi nghĩ về ngày ấy- cái ngày hè nóng bức, nhà mất điện, mẹ đã ngồi quạt cho con ngủ say. Bỗng con trở mình thức giấc, thấy mẹ vẫn ngồi quạt nhưng mắt lim dim. Mẹ quạt càng ngày càng chậm, mẹ ngồi ngủ gật, cứ gật đầu xuống là mẹ lại mở mắt ra, quạt cho con và nhịp quạt lại càng ngày càng chậm. Con biết mẹ cũng buồn ngủ nhưng vì muốn con có giấc ngủ say, mẹ sẵn sàng hi sinh giấc ngủ của mình. Con bật khóc. Và đêm đó, con mơ thấy mẹ ôm con. Mẹ ơi, mẹ đã đi vào giấc mơ của con như một người mẹ huyền thoại. Mẹ đã chocon ngọn gió tình thương để con có giấc ngủ say.
Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời
“Mẹ ơi, mẹ sẽ mãi là ngọn gió theo con suốt cuộc đời như câu thơ kia phải không mẹ?”
Trở về với thực tại, con biết mình phải làm gì. Con cảm ơn mẹ đã sinh ra con, cảm ơn mẹ đã giữ cho con tuổi thơ bé bỏng. Cảm ơn mẹ đã cho con ăn, cho con mặc. Cảm ơn mẹ đã cho con đi học, cảm ơn mẹ đã cho con giấc ngủ. Con cảm ơn mẹ đã cho con gửi gắm tâm hồn mình. Con cảm ơn mẹ đã nuôi dưỡng ước mơ và trí tuệ của con.
Mẹ ơi, con sẽ hiếu thảo như cô bé trong truyện “Sự tích hoa cúc”. Con sẽ mơ về mẹ đang ôm con, con sẽ lại quạt và đọc thơ cho mẹ nghe và hát cho bà ngủ như con lúc năm tuổi. Con sẽ học hành thật chăm để không làm mẹ buồn lòng. Con sẽ ngoan phải không mẹ? Cháu sẽ hiếu thảo, bà nhỉ? Con không biết được, phải nhờ vào thời gian, nhờ vào chính mình, có đúng không mẹ?
Mẹ ơi con hãnh diện và tự hào về mẹ. Con muốn nói với mẹ: “Con yêu mẹ nhiều lắm!”…