LE VAN TAM JUNIOR HIGH SCHOOL 6/5
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

LE VAN TAM JUNIOR HIGH SCHOOL 6/5

WELCOME TO LE VAN TAM JUNIOR HIGH SCHOOL CLASS 6/5
 
Trang ChínhTrang Chính  portalportal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Mẹ yêu con!

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
Admin
Admin



Tổng số bài gửi : 362
Age : 28
Đến từ : TP.HCM
Job/hobbies : Học sinh
Registration date : 13/05/2008

Mẹ yêu con! Empty
Bài gửiTiêu đề: Mẹ yêu con!   Mẹ yêu con! EmptySat May 17, 2008 9:41 am

À á ru hời...ơ hời ru

Mẹ thương con có hay chăng
Thương từ khi thai nghén trong lòng
Mấy nắng sớm chiều mưa ròng

Chín tháng so chín năm
Gian khó tính khôn cùng

À á ru hời...ơ hời ru

Kháng chiến đã giành đất nước về cho đời
Bóng đất nước hình như bóng dáng con tôi
Ôm con ra mái hiên
Nhìn đàn chim rộn ràng hót giữa mùa xuân
Mừng con sẽ góp phần
Tương lai con đẹp lắm
Mẹ ngắm con cười

À á ru hời...ơ hời ru


Miệng con chúm chím xinh xinh
Như đài hoa đang hé trên cành
Khát nắng và sương lành

Lá thắm rung cánh tay
Ôm ấp lấy hoà bình

À á ru hời...ơ hời ru

Nhớ những lúc mừng con lẫy, rồi con ngồi
Thoáng thấy đó hình như bóng dáng bao người
Đang vươn lên đấu tranh,
Ngày càng lớn,
Ngày càng tiến
Bước càng nhanh
Giờ con biết đi rồi
Đi trên con đường lớn
Mẹ hát muôn lần

À á ru hời...ơ hời ru
À á ru hời...ơ hời ru.

Hôm qua, Tun mất lúc 4 h chiều. Nếu được đi học thì Tun năm nay sẽ học lớp 10. Bố mẹ Tun, anh Hưng và chị Vân, cho Tun đi học thêm từ hồi lớp 9 để có thể thi vào một trường trung học thật tốt, chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Một sự chuẩn bị thật sớm. Còn Tun, khi em ốm, phải nằm viện, mỗi ngày đều hỏi Bác sỹ bao giờ thì được về nhà đi học. Em sợ thầy giáo dạy thêm toán sẽ trách giận và không cho em đi học lớp đó nữa. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày khai giảng năm học mới, mùng 5 tháng 9. Ngày đó, những đứa trẻ yêu thích ngôi trường và lớp học, những đứa trẻ mỗi mùa hè đều thấy nhớ "cái trống trường em", sẽ đeo trên vai một cái cặp lớn có màu xanh đỏ, chạy tung tăng chào hỏi bạn bè. Mình nhớ kỷ niệm những ngày khai giảng đó, những buổi sáng mùa thu dịu mát được ngồi trong sân trường, dưới cờ đỏ, quàng khăn đỏ, cảm thấy yêu thầy cô tha thiết, yêu bạn bè tha thiết, yêu ngồi trường thân yêu tha thiết...Vậy mà em thì sẽ không bao giờ còn được đến trường.

Tun cao lớn hơn những đứa trẻ khác, có gương mặt của một vị quan: mắt hơi xếch, mũi đẹp, miệng đẹp, tai rất to. Tun là đứa trẻ rất ngoan, luôn luôn lễ phép. Mỗi lần Tun đến chơi đều nhìn mình cười hiền lành "Chào cô Thu". Tun chăm học lắm. Mình luôn ước sao Trí và Vũ nhà mình chăm và giỏi được như Tun. Trí, Vũ lúc nào cũng như cây khoai, cây sắn ngoài vườn, mọc ra sao thì ra. Đã học lớp 9 rồi mà không sao hiểu nổi một điều đơn giản thôi: phải học cho bằng bạn bằng bè.

Mình vẫn nghĩ cuộc sống là đi từ nỗi đau này đến nỗi đau khác, như bước trên những hòn đá để qua một con suối. Không có con đường nào đi qua cuộc sống mà lại không có đau khổ và nước mắt. Nhưng mà rồi, mình không biết làm sao chị Vân chịu đựng được sự mất mát quá lớn này...

Chị Vân là một người phụ nữ Việt Nam tần tảo đảm đang đích thực mà mình rất quý trọng. Chị sống hồn hậu, tự nhiên, tận tâm với gia đình và mọi người hết mực. Chị đã từng làm rất nhiều việc để kiếm tiền nuôi gia đình, để bé Tun có được cuộc sống đầy đủ hơn. Chị là y tá tại hai phòng khám tư, ngày nào cũng làm việc đến tận 7 - 8 giờ tối mới về. Mỗi sáng, chị thức dậy từ rất sớm để đi lấy hoa về bán ở chợ. Mình không biết nhiều về việc của chị, nhưng mình biết hoa chị bán rất đẹp. Chị bán hoa đắt khách lắm. Chị làm hoa cưới cũng đẹp. Hôm đám cưới chị gái mình với anh Tùng, bó hoa cưới là do chị Vân làm. Chưa bao giờ mình thích một bó hoa cưới đến vậy: những nhành lan trắng muốt tinh khiết rủ mềm mại, vừa hết sức thanh khiết, vừa hết sức dịu dàng. Mình cứ ngắm nghía và khoe với các bạn mãi về bó hoa cưới tuyệt đẹp do chị làm. Giang cũng nói rằng bó hoa đó thật đẹp.

Chị cũng nấu ăn rất ngon nữa. Mỗi bận nhà anh Tùng mời cơm mọi người, chị đều chuẩn bị nhiều món ăn mang lên, nhiều khi còn nhiều đồ ăn hơn cả anh Tùng và chị Mai chuẩn bị. Và mình rất thích đồ ăn chị nấu. Không hiểu sao, mình có một niềm cảm mến rất lớn đối với chị, mặc dù mình không thể hiện được và cũng không biết thể hiện thế nào.

Chị như vậy, lam lũ, tần tảo mà lúc nào cũng thấy chị hăng hái, thấy chị cười...Vậy mà, sau tất cả nỗ lực của chị, khi cuộc sống bắt đầu dễ chịu hơn: anh Tùng - em trai chị - lấy vợ và thành đạt trong công việc, bản thân gia đình chị cũng đã khá giả hơn nhiều, thì Tun bị ốm nặng. Em bị ung thư máu.

Ra tết mình mới biết Tun ốm. Nghe tin, mình thấy rụng rời, không thể tin ông trời có thể làm đau một cậu bé như Tun, cũng không thể tin ông trời làm đau lòng một người mẹ như chị Vân. Mình khóc. Mình cảm thấy run rẩy không thể đi xe máy được, vì vậy bảo bố mẹ đi xe buýt để vào viện 103 thăm em. Mọi người bảo phải giấu không cho Tun biết em bị bệnh nặng. Vì vậy, mình chỉ nhìn Tun được một lúc là phải chạy ra ngoài khóc. Đến thăm em mà mình không nhìn em được lâu, vì cứ đứng ở ngoài sân, rất tối, khóc mãi, khóc mãi...

Lần thứ hai đến viện 103 là thay anh Tùng đưa cơm cho Tun. Tóc Tun bắt đầu rụng, nhưng mà Tun vẫn ngoan cường. Tun không tỏ ra là em biết mình bị bệnh nặng. Tun ăn ngoan với hy vọng sẽ sớm về đi học..Mình nhìn Tun, mắt đỏ hoe. Chị Vân cũng nhìn Tun trào nước mắt. Mình chạy đến ngồi bên cạnh, nắm chặt tay chị, bảo "Chị à, chị xem, em có cái nốt ruồi này thật xấu. Hôm nào chị tẩy nó đi cho em nhé". Bình tĩnh lại, chị bảo "Ừ, em nên tẩy nó đi. Ngày nào Tun khoẻ, chị trở về phòng khám sẽ gọi cho em. Em chờ chị, chị sẽ làm cẩn thận cho em".

Mỗi lần đến nhà chị Mai, biết anh Tùng vào viện ngủ với Tun mình đều buồn thắt lòng. Mình muốn đến nhìn mặt em, nhưng mà mình biết là điều đó không nên. Vì sự quan tâm của người khác có thể sẽ làm cho em hoang mang. Nghe chị Mai nói dạo này em đau lắm...Bao giờ thì em hết đau? Bao giờ chị Vân, anh Hưng, anh Tùng, ông bà của Tun hết đau?

Bây giờ em đã hết đau rồi phải không. Em sẽ được đến một thế giới đẹp hơn, chị tin chắc vậy. Chị viết những suy nghĩ này để em biết rằng chị và mọi người sẽ luôn yêu và nhớ về em. Như những ngày mẹ bế em ra mái hiên để lắng nghe tiếng chim hót giữa mùa xuân, như những ngày mẹ và mọi người nhìn ngắm miệng em chúm chím cười, ngắm em lẫy, rồi em ngồi...Mẹ sẽ vẫn luôn vỗ về giấc ngủ của em...

...

À á ru hời...ơ hời ru

Mẹ thương con có hay chăng
Thương từ khi thai nghén trong lòng
Mấy nắng sớm chiều mưa ròng

Chín tháng so chín năm
Gian khó tính khôn cùng

À á ru hời...ơ hời ru

Kháng chiến đã giành đất nước về cho đời
Bóng đất nước hình như bóng dáng con tôi
Ôm con ra mái hiên
Nhìn đàn chim rộn ràng hót giữa mùa xuân
Mừng con sẽ góp phần

Tương lai con đẹp lắm
Mẹ ngắm con cười

À á ru hời...ơ hời ru


Miệng con chúm chím xinh xinh
Như đài hoa đang hé trên cành
Khát nắng và sương lành

Lá thắm rung cánh tay
Ôm ấp lấy hoà bình

À á ru hời...ơ hời ru

Nhớ những lúc mừng con lẫy rồi con ngồi
Thoáng thấy đó hình như bóng dáng bao người
Đang vươn lên đấu tranh,
Ngày càng lớn,
Ngày càng tiến
Bước càng nhanh
Giờ con biết đi rồi
Đi trên con đường lớn
Mẹ hát muôn lần

À á ru hời...ơ hời ru
À á ru hời...ơ hời ru.
Về Đầu Trang Go down
http://levantamlop65.wow3.info
Admin
Admin



Tổng số bài gửi : 362
Age : 28
Đến từ : TP.HCM
Job/hobbies : Học sinh
Registration date : 13/05/2008

Mẹ yêu con! Empty
Bài gửiTiêu đề: Mẹ yêu quý của con,   Mẹ yêu con! EmptySat May 17, 2008 9:41 am

Đã 10 năm, kể từ ngày con biết rằng 8-3 là ngày để những đứa con thể hiện tình yêu và niềm kính trọng của mình với mẹ, con đã trăn trở để làm sao tặng mẹ một bó hoa, một món quà, một lời chúc yêu thương trong dịp này, vậy mà con vẫn chưa làm được.



Lớp 4, lần đầu tiên con có ý thức sẽ tặng hoa cho mẹ. Chưa bao giờ con thấy hồi hộp và lo lắng như vậy. Thậm chí con không dám mang hoa về nhà mà phải gửi nhà bạn. Đến tận tối muộn, khi mẹ đã đi ngủ con mới dám rón rén đặt bó hoa ở đầu giường của mẹ. Không hiểu sao, con rất ngại, cái cảm giác ngại ngùng khi lần đầu tiên bày tỏ tình yêu với mẹ.





111

"Con đã trăn trở để làm sao tặng mẹ một bó hoa...". Minh họa: Corbis





Con nhớ sáng hôm đó, mẹ đã cười. Mẹ biết từ tối qua, khi con đặt bó hoa ở đầu giường mẹ cơ. Nhưng con lại thấy ngại vô cùng. Cả ngày hôm đó con thậm chí không dám nhìn thẳng vào mẹ, thậm chí con cố tình lờ đi, không nhắc gì đến bó hoa ấy. Con sợ mẹ cười, con sợ mẹ không thích…



Năm sau, và năm sau nữa, mỗi lần mua hoa tặng cô giáo, con luôn muốn mua một bó hoa thật đẹp tặng mẹ, nhưng con ngại, bởi từ bé đến giờ con không quen bày tỏ tình cảm với mẹ. Trong ký ức của con, con nhớ rất rõ mẹ chưa từng một lần ôm con vào lòng, hôn lên má con, gọi con là: “Cún con của mẹ”. Chưa một lần, con và mẹ gần gũi với nhau.



Mẹ sinh con đầu lòng. Gia đình lại khó khăn nên con được gửi cho bà ngoại bế ẵm và chăm sóc. Hai năm sau mẹ sinh em con, thế là từ đấy con ở riệt với bà ngoại. Bà chăm con, dẫn con đi học mẫu giáo, đưa con đi học lớp một. Cả tuổi thơ của con chỉ có hình ảnh của bà ngoại.



Còn mẹ, con chỉ thoáng gặp trong những bữa cơm trưa và tối. Con cũng không nhớ từ bao giờ con không còn ngủ chung với mẹ nữa. Ngày nhỏ, con đã rất muốn mỗi buổi đi học về, mẹ sẽ mở rộng hai tay vẫy con lại, rồi con sẽ chạy về phía mẹ, bá lấy cổ mẹ, hôn lên má mẹ. Nhưng tất cả chỉ là một giấc mơ – giấc mơ mà con khao khát nó trở thành hiện thực.



Con dần lớn lên. Con qua tuổi dậy thì mà không có một lời khuyên hay một sự chỉ bảo, giúp đỡ của mẹ. Con chưa từng được trải nghiệm cái cảm giác được ngồi tâm sự, kể lể với mẹ về bạn bè của con, về mong ước của con, và về cả những nỗi sợ hãi của con nữa. Nhưng con vẫn biết mẹ yêu con rất rất nhiều, theo cách riêng của mẹ.



Mẹ luôn mua rất nhiều đồ cho con.



Mẹ tham gia vào mọi hoạt động của lớp con, cùng con cắm trại, cùng con tham gia các cuộc thi nấu nướng và cắm hoa vào các dịp Trung thu, hay ngày thành lập Đoàn. Mẹ dẫn con đi mua quà tặng cô giáo con vào ngày 8/3. Mẹ tự hào khoe về con với các cô, bác hàng xóm. Rất nhiều, rất rất nhiều…





Mô tả ảnh.

Con cũng rất muốn, được một lần nói với mẹ, rằng: “Con yêu mẹ”. Tranh: Cao Jingen



Nhưng chưa bao giờ mẹ bày tỏ tình yêu của mẹ với con bằng lời và bằng những cử chỉ âu yếm. Và con cũng thế. Con khao khát được mẹ âu yếm,con trách mẹ không biết cách yêu con, không biết cách làm cho con hạnh phúc nhưng con cũng luôn tự dằn vặt rằng con không biết cách nói với mẹ rằng con yêu mẹ nhiều, rất nhiều.



Dường như mẹ và con, đều có chung một cảm giác như nhau, đó là cảm giác ngại ngùng khi bày tỏ tình cảm của mình. Vô tình, một hố sâu ngăn cách mẹ và con.



Con hiểu mẹ yêu con rất nhiều nhưng con khao khát hơn rằng mẹ nói, mẹ yêu con, rằng mẹ ôm con vào lòng, và nựng nịu con: “Cún con của mẹ!”. Con thèm lắm, được biết cái cảm giác ngọt ngào của vòng tay mẹ. Con cũng rất muốn được một lần nói với mẹ, rằng: “Con yêu mẹ”. Để chữ “yêu mẹ” trong con được tròn vành hơn, được trọn vẹn hơn.



Đã bao dịp 8/3 trôi qua, con cứ mua hoa mua quà, viết thiếp, rồi lại cất đi không dám đưa tặng mẹ. Con ngại. Mỗi lần như thế con lại giận bản thân, rồi lại tự hứa năm sau nhất định sẽ tặng mẹ. Con cứ lần nữa mãi… Đã 10 năm mẹ à, kể từ khi con nhận thức được rằng, ngày 8/3 là ngày Quốc tế phụ nữ, là ngày của mẹ con mình.



Năm nay, con quyết tâm sẽ tặng mẹ một bó hoa thật đẹp, và sẽ viết một tấm thiếp thật hay, thật ý nghĩa và thật yêu thương để tặng mẹ. Con muốn mình thật can đảm. Con muốn bước qua cái hố sâu vô hình ngăn cách hai mẹ con mình, bởi người mà ta yêu thương sẽ chỉ cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn khi cả hành động và lời nói đều thể hiện ta yêu họ biết nhường nào. Như cả mẹ và cả con, mẹ nhỉ?
Về Đầu Trang Go down
http://levantamlop65.wow3.info
mOn ngỐk

mOn ngỐk


Tổng số bài gửi : 275
Age : 28
Đến từ : ^_^Từ trên trời té xuống^_^
Job/hobbies : member LE VAN TAM JUNIOR HIGH SCHOOL CLASS 6/5
Registration date : 13/05/2008

Mẹ yêu con! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Mẹ yêu con!   Mẹ yêu con! EmptySat May 17, 2008 1:36 pm

Mama ơi con yêu Mama wá a`. I love you I love you I love you I love you I love you I love you I love you
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/meou_crystal
Sponsored content





Mẹ yêu con! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Mẹ yêu con!   Mẹ yêu con! Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Mẹ yêu con!
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
LE VAN TAM JUNIOR HIGH SCHOOL 6/5 :: CHỦ ĐỀ CHÍNH :: Con Gái cùng Trò Chuyện-
Chuyển đến